Về lại trường xưa
Trời đã sang đông
Lá bàng đổi xắc
Mưa lâm thâm hoà trong gió bấc
Tôi cứ đi như thế giói trời mưa
Từng bước đi man mác nhớ trường xưa
Một mái ấm dưới bao điều kỷ niệm
Hoà trong gió lòng tôi như tự kiếm
Những vấn vương phai nhạt chủa chính mình…
Giờ đâu còn mái tóc xinh xinh
Sắc thái hồn nhiên tháng ngày áo trắng
Tuổi học trò nhìn vào tia nắng
Cũng hoá ra muôn vạn đoá hồng
Cái tuổi mà mẹ tôi bảo "nhông nhông"
Tôi có ngờ đâu nỗi niềm của mẹ
Khi khôn lớn buồn cười thời còn trẻ
Nhưng tiếc thay giờ không phải ngày xưa
Giữa trời mưa tôi đến mái trường xưa
Vẫn còn đó cây bàng già trước cổng
Vẫn còn đó một góc trường khoảng trống
Mà thường xưa hứng nắng buổi đông về
Đối với trường tôi vẫn nhớ ngây thơ
Vẫn là học sinh xa trường xa lớp
Vẫn là đứa trò hồn nhiên nghịch ngợm
mặc dầu xa…xa lắm đến bây giờ
Trương Xuân Dũng - 20/11/1996
Một thoáng trường Vinh
Hoa phượng đỏ tiếng ve kêu giục giã
Anh bước đi man mác dưới hàng cây
Lá bàng xanh cũng hoá sư xao mây
Và nắng đỏ tô màu thêm nỗi nhớ
Đến tìm em mà sao anh sờ sợ
Bởi vấn vương đan chéo những vấn vương
Mỗi bước đi là nỗi nhớ niềm thương
Trong vắng lặng xôn xao lòng khó tả
Hoa phượng đỏ tiếng ve kêu giục giã
Anh đứng nhìn cửa sổ lá bàng che
nắng mùa hè xuyên thủng tán cây me
Toả ánh sáng một không gian thềm cửa
Anh vẫn đứng mà lòng như bốc lửa
Nói cùng ai chỉ thầm gọi tên em
Giữa chiều hè không một dáng người quen
khi nhìn suốt một dãy nhà ký túc
Chiều vắng lặng trái tim như thầm ước
Giá gặp được em để nói một đôi lời
Giá gặp được em ! Chỉ có thế thôi
Mà xui vậy sao trời không đổi số
Trở lại cổng trường mà tưởng như sóng vỗ
Người đu đưa như đứng ở mạn tàu
Một buổi chiều hoi hiếm chẳng gặp nhau
Để nhung nhớ trong lòng thêm nặng bước
Một thoáng Tường Vinh không lời hẹn ước
Trách được ai đây?chỉ hờn giận chính mình
Hay tại ông trời cứ đứng lặng thinh
Để may mắn không nhìn duyên hội ngộ.
Ngày mai đây ra Trường Sa bão tố
Giữa đại dương những cơn sóng bạc đầu
Anh gửi mây trời và chim trắng hải âu
Nỗi man mác một chiều hè quê me.
Trương Xuân Dũng - Hè 1998