Nhật ký quân sự…!

Vậy là sau 1 khóa học tập, rèn luyện theo tác phong quân đội đã kết thúc, để lại trong tôi những kỷ niệm khó phai khi được trải nghiệm trong môi trường quân đội đầy tính kỷ cương, mang đậm chất kỷ luật.

Nghiêm khắc, đầy thử thách và vất vả, có lẽ là những liên tưởng đầu tiên như tôi khi nghĩ đến kì học quân sự - một môi trường luôn đề cao tính kỷ luật và nguyên tắc, một môi trường tập thể: Nào là dậy sớm tập thể dục, ăn cơm, đi học, đi ngủ sinh hoạt đúng giờ giấc… Đêm đầu tiên dưới Trung tâm Giáo dục Quốc phòng - An ninh Vinh, đối với cuộc đời sinh viên của tôi, có lẽ là đêm dài nhất. Những tiếng thở dài, những cái trở mình, rồi xa nhà, lạ giường.

Những sự băn khoăn, lạ lẫm dường như mờ nhạt dần trong những ngày tiếp theo. Chúng tôi được khoác lên người những quân phục màu xanh lá cây. Cả Trung tâm Giáo dục Quốc phòng - An ninh Vinh như khoác lên mình một màu xanh chiến sĩ, màu xanh bình dị mà không có bất cứ sự phân biệt nào. Tại đây chúng tôi được học cách gấp nội vụ vuông vắn đúng quy định, được giáo dục về truyền thống xây dựng, chiến đấu và trưởng thành của Quân đội Nhân dân Việt Nam 70 năm anh hùng.

Dưới sự chỉ huy nghiêm khắc của thầy đại đội trưởng, chúng tôi quen dần với cuộc sống quân đội. Chúng tôi quen dần với tiếng kèn báo động, tiếng còi tập trung, những khẩu lệnh và cả những hình phạt,… Giữa cái giá lạnh của cát rét đầu mùa khiến những “chiến sĩ “như chúng tôi dễ bị ốm, bị cảm, ho… nhưng chúng tôi đã vượt qua được tất cả những khó khăn đó.

Không chỉ được rèn luyện như một người lính thực sự mà trong cuộc sống tập thể, chúng tôi cũng được rèn theo kỉ luật quân đội. Buổi sáng, 5h báo thức và khi nghe tiếng kẻng, mọi người đều chạy ra sân tập thể dục, rồi xếp hàng đi học. 11h lại xếp hang đi ăn, về nghỉ trưa rồi lại đi hoc, chiều lại là những tiếng dậm chân “răm rắp” kết hợp với những tiếng hô “mốt…hai…mốt…hai”… hay những bản nhạc theo phách. Tất cả tạo nên một không khí trang nghiêm xen lẫn niềm tự hào. Buổi tối là thời điểm vui nhất của những “chiến sĩ” như chúng tôi người thì đá kiện, người thì đi thăm các bạn nữ phòng khác, hay cùng nhau vui đùa trong khuôn viên rộng rãi của Trung tâm. Trong đợt học của chúng tôi, được tham gia những hoạt động của toàn trường chào mừng kỷ niệm 70 năm ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam quả thực có ý nghĩa. Được xem những bộ phim kinh điển về chiến tranh Việt Nam, những bộ phim về chiến thắng oai hùng của Quân đội Nhân dân Việt Nam… hay là những đêm tập văn nghệ cho đại đội…, những không khí đùa vui ấy khép lại khi kim đồng hồ chỉ đúng 21h30’, mọi người đều phải về phòng tắt điện theo quy định của Trung tâm. Có lẽ khoảng thời gian sau khi tắt điện là khoảng thời gian mọi người cùng tâm sự để san sẻ cho nhau, những “thánh phán” đêm khuya, chung nhau ăn 1 bát mỳ tôm, hay những câu vui đùa, tếu táo làm cất lên những tiếng cười trong sự lén lút làm xóa đi những cảm giác xa nhà. Tuy không mấy ai quen biết nhưng chúng tôi đều xem nhau như một ngôi nhà thứ 2. Có những người luôn luôn quan tâm, nhắc nhở, tâm lý với anh em trong phòng và chúng tôi đã gọi anh Cả. Cuộc sống quân đội cứ tuần hoàn theo guồng quay của thời gian cho đến khi chúng tôi kết thúc 28 ngày của một khóa học quân sự.

Trước đó không lâu, chúng tôi là bạn bè cùng lớp, cùng trường. Còn khi tới đây, chúng tôi trở thành đồng đội, kề vai sát cánh bên nhau trong cùng một đại đội, trung đội: chúng tôi ăn chung, ngủ chung, sinh hoạt chung, phấn đấu vì một mục đích chung, một lý tưởng chung. Tập làm người lính cũng chính là lúc tôi tập hiểu về cái tình sâu nặng mà những con người trong môi trường quân đội riêng dành cho nhau.

Bên cạnh tình đồng đội, Trung tâm đã đem lại cho tôi nhận thức sâu sắc hơn, toàn diện hơn về nhiều khía cạnh trong đời sống, thói quen ăn, ở, ngủ, nghỉ, rèn luyện bản thân mình vững vàng hơn.

Còn đâu những buổi tập thể dục vào lúc sáng sớm, hay khi canh gác tới tận đêm khuya rồi chia nhau từng thìa mỳ tôm để tan đi sự giá lạnh của cái rét đầu mùa và luôn miệng với câu nói: “ấm lòng tình đồng chí, đồng đội”, đặc biệt là ngày tập luyện trên sân trường giá rét, những hình ảnh của dòng người xếp hàng chờ đi ăn, những câu chuyện hài hước của các “thánh phán” đêm khuya,  nhớ món thịt kho “huyền thoại”, nhớ những bữa phải đi xin thức ăn của các bạn nữ, đặc biệt là những tiếng hô “B..á…o.. đ…ộ…n…g”… Tất cả, tất cả sẽ trở thành kí ức tươi đẹp không thể nào quên trong cuộc đời tôi, và sẽ là một phần hành trang quý giá cùng tôi bước vào đời.

Một trong những điều thú vị nhất mà tôi khám phá sau 1 tháng học tại  Trung tâm Giáo dục Quốc phòng là tình đồng đội. Tại đây, lần đầu tiên tôi có những người đồng chí thực sự. Để rồi, khi trở về với nhịp sinh hoạt thường ngày quen thuộc, tôi thấy mình trưởng thành hơn. Tôi sẽ nhớ mãi màu xanh thân thương của bộ đội, những khoảnh khắc khó quên…

Và một trong những ấn tượng đặc biệt về khóa học này, ấn tượng đặc biệt nhất với riêng bản thân tôi, đó là chúng tôi tới đây để học làm bộ đội, đồng thời cũng chính là học để làm người chững trạc hơn. Tôi đã nhận thức thêm biết bao điều về cuộc sống: tình bạn, tình đồng đội, lòng yêu thương, sự sẻ chia, tinh thần kỉ luật... Những bài học quý giá này cùng những câu chuyện, kỉ niệm đáng nhớ trong suốt khóa học sẽ là một phần hành trang quan trọng cùng tôi vững bước tiến vào tương lai.

Qua 28 ngày trong kì học, được rèn luyện trong môi trường quân đội, chúng tôi đã thực sự trưởng thành hơn và trang bị được nhiều kĩ năng sống. Từ cảm giác bị gò bó ép buộc vào khuôn khổ, chúng tôi đã dần hình thành đượcc ý thức tự giác trong sinh hoạt và học tập. Trong cái nắng cái gió thao trường, trong cái buốt cái lạnh của thời tiết, trong những tiếng còi báo động, trong tất cả nhưng khó khăn,… những sinh viên không chuyên như chúng tôi đã cứng cáp hơn qua thử thách. Chúng tôi còn được sống chung với nhau trong ngôi nhà thứ 2 mang tên Trung tâm Giáo dục Quốc phòng - An ninh Vinh, 28 ngày bên nhau cùng những câu chuyện, những tấu hài hước, 28 ngày trôi qua không dài nhưng cũng đủ để chứa đựng biết bao kỉ niệm vui buồn. Chúng tôi đã hoàn thành tốt 3 học phần Giáo dục Quốc phòng và kì học quân sự bổ ích.